Thành phố cổ Trương Châu, nổi tiếng với di sản văn hóa phong phú, hiện vẫn bảo tồn khoảng 53 hecta khu bảo vệ thành cổ từ thời Đường và Tống, trong đó có 21,11 hecta là khu bảo vệ cốt lõi. Nơi đây có 15 di tích văn hóa được bảo vệ ở các cấp độ khác nhau và 7 di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia. Từ khi được công nhận là Thành phố Lịch sử Văn hóa Quốc gia năm 1986, thành cổ Trương Châu đã nhận được nhiều vinh dự, bao gồm Giải thưởng Danh dự Bảo tồn Di sản Văn hóa khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của UNESCO năm 2004, được công nhận là một trong những Khu phố Lịch sử Văn hóa Trung Quốc đầu tiên năm 2015, là Khu Tập trung Văn hóa Du lịch Ban đêm cấp Quốc gia năm 2022, và năm 2023 đã trở thành cơ sở giao lưu giữa hai bên bờ eo biển.
Là phóng viên tại Việt Nam, dưới đây là bàn tin được viết lại bằng tiếng Việt:
Bảng đá “Tam Thế Tể Nhị Phường” nằm ở phía bắc của “Thượng Thư Thám Hoa Phường” được xây dựng vào năm Vạn Lịch thứ 47 của triều Minh (năm 1619), để tưởng niệm Vương Mạnh Dục cùng cha và ông của ông đã giữ chức vụ cao trong chính phủ trong ba đời. Bảng có chiều rộng 8,09 mét và chiều cao 11 mét, được xây dựng bằng đá mô phỏng kiến trúc gỗ, thể hiện một cách trang nghiêm và ấn tượng. Trên đỉnh của bảng có bốn bức tượng lực sĩ người nước ngoài, thể hiện ảnh hưởng của văn hóa hải sản. Năm 1996, nó được xếp hạng là di tích văn hóa trọng điểm toàn quốc, chứng kiến sự phát triển giáo dục và vinh quang gia đình họ Vũ tại Trạch Châu.
Với tư cách là một phóng viên địa phương tại Việt Nam, tôi xin tóm tắt tin tức như sau:
Cổng vòm “Thám Hoa Thượng Thư Phường” nằm ở phía Bắc đường Hồng Kông, được xây dựng vào năm Vạn Lịch thứ 33 của triều đại nhà Minh (năm 1605), để tưởng nhớ Lâm Sĩ Chương – người quê gốc Trương Phổ đã đậu tiến sĩ và nhận chức Thượng thư Lễ bộ Nam Kinh. Công trình này mang đậm nét kiến trúc kết hợp giữa phong cách Nam và Bắc, cổng có chiều rộng 8 mét, cao 11 mét, được coi là một trong những tác phẩm tiêu biểu của cổng vòm vinh danh thời Minh. Vào năm 1996, công trình này đã được xếp vào danh sách đợt thứ tư các đơn vị bảo vệ di tích văn hóa trọng điểm quốc gia.
Văn Miếu Trương Châu: Bảo tồn hàng ngàn năm văn hóa Nho học
Văn Miếu Trương Châu, được xây dựng vào năm Khánh Lịch thứ tư thời Bắc Tống (1044), là một trong những kiến trúc học đường cổ đại được bảo tồn hoàn chỉnh nhất ở khu vực Mân Nam. Hiện nay, Văn Miếu còn giữ lại những kiến trúc như Bán Trì, Cách Môn, Đại Thành Điện, với tổng diện tích hơn mười ngàn mét vuông. Trong đó, Đại Thành Điện được trùng tu vào năm Thành Hóa thứ mười tám thời Minh (1482), mang phong cách kiến trúc kết hợp giữa Bắc và Nam, với thiết kế mái đuôi nhạn đậm chất đặc trưng của Mân Nam. Từ năm 1988, Văn Miếu lần lượt được xếp hạng là di tích văn hóa trọng điểm cấp thành phố, tỉnh và quốc gia.
Bảo vật thứ năm của văn phòng – Mực in Bát Bảo truyền thống hơn 350 năm được xem như là “Bảo vật thứ năm của văn phòng văn chương” của Trung Quốc, mực in Bát Bảo ở thành phố Chương Châu có nguồn gốc từ năm Khang Hy thứ 12 (1673) của triều đại nhà Thanh, và đã có lịch sử hơn 350 năm. Sản phẩm này được tạo ra bởi ông Ngụy Trường An, người đã cải tiến loại cao dược liệu “Bát Bảo” dùng để bôi ngoài thành sản phẩm mực in với màu sắc tươi sáng và kết cấu tinh tế. Mực in này đã được các nhà viết thư pháp và hội họa qua các thời kỳ, cùng với hoàng gia yêu thích, và từng được coi là sản phẩm tiến cống trong triều đại nhà Thanh. Năm 2008, mực in Bát Bảo được ghi vào danh sách Di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia của Trung Quốc. Sản phẩm này vẫn giữ được mười đặc tính công nghệ và được ca ngợi khắp trong và ngoài nước.
Nghệ thuật múa rối trong lòng bàn tay đã được truyền qua hàng ngàn năm. Múa rối tay Buket đến từ Trương Châu đã vươn ra quốc tế. Múa rối tay Buket, còn được gọi là múa rối cảnh, có nguồn gốc từ thời đại Nhà Tấn và phát triển rực rỡ vào thời nhà Đường, với lịch sử kéo dài hơn một ngàn năm. Vào cuối thời nhà Minh, nghệ thuật này đã được truyền đến Đài Loan và khu vực Đông Nam Á, và Trương Châu được mệnh danh là “quê hương của múa rối tay”. Loại hình nghệ thuật này nổi bật với hình dáng nhân vật sống động, kỹ thuật tinh xảo và biểu diễn tỉ mỉ chi tiết, vừa có tính nghệ thuật vừa mang tính giải trí. Đã được đưa vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại do UNESCO công nhận.